“Cái thân làm tội cái đời. Cái miệng nói lắm thành lời hại thân. Bao nhiêu cái họa đường trần. Đều do cái miệng mới cần phải tu. Kẻ mà hay mắng người ngu. Chứng tỏ kẻ ấy vốn ngu hơn người. Kẻ hay nhếch mép chê cười. Thử nhìn mình lại xem đời ra sao.”
Người giàu về lời nói – người lắm mồm
Tử Cầm, đệ tử của Mặc Tử từng hỏi thầy của mình rằng: “Nói nhiều có ích không vậy thầy?”
Mặc Tử đáp: “Con nhìn đám quạ đó xem, ngày đêm kêu gào không ngớt, kêu đến rát cổ bỏng họng cũng không ai muốn nghe thấy âm thanh của chúng. Con lại nhìn con gà trống kia xem, đúng bình minh thức dậy gáy to, người người nghe tiếng gáy của chúng mà thức dậy. Nói nhiều tốt ở đâu? Nói đúng thời điểm thì lời nói nói ra mới có ích.”
Trong thực tế cuộc sống, những người “lắm mồm” nói nhiều, nhưng toàn nói những lời không đâu, vô nghĩa.
Các cụ bảo rồi, họa từ mồm mà ra. Người nói nhiều rất dễ nói ra sơ hở, cuối cùng tự rước họa vào thân.
“Cái thân làm tội cái đời
Cái miệng nói lắm thành lời hại thân
Bao nhiêu cái họa đường trần
Đều do cái miệng mới cần phải tu
Kẻ mà hay mắng người ngu
Chứng tỏ kẻ ấy vốn ngu hơn người
Kẻ hay nhếch mép chê cười
Thử nhìn mình lại xem đời ra sao.”
Tự cổ chí kim, nói lắm lời không phải chuyện tốt đẹp gì, đặc biệt là những người lấy lời nói ra để áp chế người khác, dù có thắng, người khác cũng chẳng phục, mà mình thì cũng chẳng được người ta nể hơn là bao. Biết khi nào nên nói, khi nào không, khi nào không thì “im lặng là vàng”, nói phải nói làm sao để mỗi câu mỗi chữ mình nói ra đều khiến người khác tâm phục khẩu phục, đó mới là đạo đối nhân xử thế.
Người giàu về dục vọng – người lắm dục vọng
Người xưa nói, kẻ lắm dục vọng là kẻ mệt mỏi, kẻ ít khát khao là kẻ sống ung dung, bình an.
Lòng tham của con người là vô tận, càng tham lam, càng lắm dục vọng, càng mệt mỏi, đau khổ.
Đời người tuy theo đuổi nhiều, nhưng suy cho cùng cũng chỉ quy về 5 loại: tài, sắc, danh, thực, thụy, ngũ dục.
Người nhiều dục vọng là người có cái tâm khổ nhất, phiền não mệt mỏi nhiều nhất.
Bởi lẽ quá trình theo đuổi dục vọng chưa chắc đã được như ý mình, một khi gặp trở ngại hay cầu mà không được, tâm sẽ sản sinh ra rất nhiều áp lực, chán nản, mệt mỏi và thất vọng. Đây chính là cái gọi là “đa dục vi khổ”.
Sống ở đời, muốn sống tự tại, hạnh phúc, quan trọng nhất là phải biết làm phép trừ, phải biết khắc chế dục vọng của bản thân.
Người giàu sự sợ hãi – Người hay lắng lo, sợ sệt
Sống ở đời, sợ này sợ nọ là điều dễ hiểu, nhưng có những người lại khuếch đại sự lo lắng, sợ hãi ấy lên một mức rất cao, trong khi, bạn càng sợ cái gì cái đó càng dễ xảy ra.
Sự sợ hãi quá mức nó giống như một bức màn lớn bên trong tâm lý của chúng ta, nó khiến chúng ta nhìn nhận mọi thứ mơ hồ, không dám bước lên phía trước.
Những người tâm lý không đủ vững rất dễ bị mắc kẹt trong tấm màn ấy không thể thoát ra, trong khi những người tâm lý mạnh mẽ rất dễ dàng xé toang tấm màn để vượt ra khỏi ranh giới sợ hãi, tiến tới với một chân trời mới.
Sự sợ hãi sẽ giữ chân bạn, khiến bạn thất bại thảm hại, và cũng là thứ khiến bạn hối tiếc nhiều nhất khi ngoảnh đầu nhìn lại mọi thứ.
Nghĩ mà xem, sợ hãi thực ra có tác dụng ư? Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến mà thôi.
Đối mặt với bất cứ điều gì, hãy luôn giữ vững cho mình một trái tim bình thản, ung dung, điềm đạm, trầm ổn mà làm người người, làm việc. Binh tới thì tướng chặn, nước tới thì đê ngăn, có gì mà phải lo xa rồi sợ sệt để rồi đánh mất đi nhiều thứ tới như vậy!
Người giàu sự hẹp hòi – người tính toán so đo
Người lắm chuyện, thường là những người hay tính toán so đo.
Họ so đo được mất, vì một chút lợi ích cũng có thể đấu đá qua lại với người khác tới sứt đầu mẻ trán, không bao giờ chịu để mình phải chịu thiệt thòi.
Kiểu người khôn lỏi này luôn đặt chữ “lợi” lên trên đầu, không chịu thiệt, thích “há miệng chờ sung”, luôn tính toán so đo, cho rằng người khác không “khôn lỏi” bằng mình, cho rằng làm như vậy sẽ sống tốt hơn người khác.
Kiểu người như này quá trọng lợi ích, họ đặt lợi ích lên hàng đầu khi giao tiếp qua lại với người khác, lâu dần, khi đã phát hiện ra bản chất thực sự của họ, sẽ không còn ai muốn qua lại với họ nữa.
Thực ra làm người, nên giữ cho mình đường lui, đừng bao giờ làm tới mức tuyệt tình quá.
Không nổi nóng hay tính toán so đo trong mọi việc, vừa có thể tu dưỡng tính khí, rèn giũa ý chí, vừa khiến tâm hồn thanh thản.
Đời người ngắn ngủi lắm, hãy ở bên những người tích cực, lạc quan, những người khiến chúng ta vui vẻ tiến lên, thay vì ở “gần mực” để rồi lãng phí cuộc sống tươi đẹp.
Như Nguyễn/http://ttvn.toquoc.vn/